“Mày mất trinh thì phải đền trinh. Nếu mày muốn gia đình mày sống yên thân thì phải để tao ngủ với một cô gái còn trinh khác…” - tên chồng dã tâm gầm lên với cô vợ trẻ mù quáng, dại khờ.
Hà Thị Ngọc ăn năn về tội ác của mình tại trại giam (Ảnh: V.Đ).
Địa ngục sau ngày… làm vợ
Số phận cô gái dân tộc Thái - Hà Thị Ngọc, năm nay 24 tuổi, quê ở xã Thượng Ninh, Như Xuân, Thanh Hoá - là câu chuyện buồn về hậu quả của việc không biết giữ mình trước khi trở thành vợ kẻ dâm ác.
Ngọc phạm cái tội mà không ai có thể hình dung ra, giết người và hiếp dâm trẻ em do đền “trinh tiết” cho chồng.
Trước khi trở thành vợ của Lê Quang Trường (sinh năm 1983) rồi phạm tội, Ngọc đã yêu và trót trao cái quý nhất của đời con gái cho một người đàn ông tên Phương cùng xã.
“Trước khi lấy anh Trường, em yêu anh Vi Văn Phương Phương. Em và anh Phương đã quan hệ với nhau từ khi em còn nhỏ. Hôm đó tại nhà anh Phương, nhân buổi trưa bố mẹ anh ấy đi vắng không còn người ở nhà, em đã trao thân cho anh ấy... Nhưng hồi đó bọn em giận nhau rồi anh Phương bỏ vào Nam làm ăn. Lúc ấy ở nhà, anh Trường đến và rất quan tâm đến em nên em đành tặc lưỡi lấy anh Trường theo ý của mẹ em” - Hà Thị Ngọc thành thật kể lại.
Ngọc lấy Trường khi cô chưa đủ tuổi kết hôn, bất chấp chính quyền xã không đồng ý. Sau cái đêm thứ hai của ngày làm vợ, chồng Ngọc phát hiện Ngọc không còn trinh trắng, đã bực tức rồi đâm ra hành hạ Ngọc.
Cuộc sống của Ngọc từ đó biến thành địa ngục. Quanh năm suốt tháng Ngọc bị chồng chửi mắng, đánh đập. Những trận đòn ngày càng nhiều hơn khi Phương - người tình cũ của Ngọc lại lấy em gái họ của Ngọc làm vợ để trả thù Ngọc, khiến Trường càng thêm nổi máu ghen tuông.
Vậy là, thay vì những cái tát, cái đấm, cái đá, Trường lại hành hạ thể xác Ngọc bằng dao lam, mãnh chai, gậy gộc... Những vết sẹo in dấu khắp người Ngọc là hậu quả của những trận đòn nhừ tử mà đến nay Ngọc vẫn nhớ như in.
Không chịu được sự dã man của chồng, Ngọc đã nhiều lần đòi sống ly thân và đề nghị ly hôn, nhưng Trường không chấp nhận. “Tao lấy vợ về không phải để bỏ, mày mà cứ đòi bỏ tao không chỉ giết mày mà giết cả nhà mày!” - Trường đe.
Bị hành hạ dã man, Ngọc đã nhiều lần định tìm đến cái chết để mong được giải thoát. Ngọc mua thuốc ngủ, thuốc sâu định uống nhiều lần, những mong thoát được cuộc sống đầy ngược đãi của chồng, nhưng không dám "tiến hành" vì trộm nghĩ: Nếu mình chết, liệu mẹ và 3 em mình có được Trường để yên không? Nghĩ vậy nên Ngọc đành sống và chấp nhận nỗi khổ...
Và, cũng chính vì mong sự an bình cho gia đình, Ngọc cam chịu để Trường hành hạ, sai khiến, thậm chí dấn thân vào tội ác tầy trời…
"Chữ trinh" đáng giá... mạng người
Để thoả mãn bực tức, Trường bắt Ngọc phải đền “trinh tiết” cho Trường bằng việc để Trường quan hệ với một cô gái còn trinh khác. "Mày mất trinh thì phải đền trinh, nếu mày muốn gia đình mày sống yên thân thì phải để tao ngủ với một cô gái còn trinh khác…” - chồng Ngọc đe vợ.
Sợ hãi trước sự dọa nạt của chồng, một hôm trên đường đi lấy thuốc về, Ngọc chợt thấy cô bé Thành (14 tuổi) ở cùng xã, đã nảy "ý định" rồi về nhà trình bày với chồng. Trường chấp thuận ngay.
Hai vợ chồng Trường - Ngọc đã bàn kế hoạch, lừa bé Thành lên một hang núi cao. Ngọc bảo bé Thành: “Trên hang đá, anh chị phát hiện có nhiều vàng lắm, em đừng cho ai biết. Tối nay theo anh chị lên trên hang lấy vàng về thôi!”.
Khi đưa bé Thành lên đến hang, Hà Thị Ngọc đã cùng chồng trói chân tay bé Thành để Trường thực hiện hành vi đồi bại trước sự van xin, khóc lóc của bé. Trước khi bỏ ra ngoài hang, Ngọc đã nói với bé Thành: “Hãy tha thứ cho chị! Em chết ở đây không ai biết, cũng như chị có một nỗi khổ tâm không ai biết được”.
Sau khi hiếp dâm xong, chồng Ngọc đã giết và đốt xác cô bé Thành, giấu biệt trong hang. Khi chồng Ngọc vừa bước ra khỏi hang, Ngọc hỏi: Con bé đã chết hẳn chưa? Chồng Ngọc bảo: Không biết. Ngọc bảo Trường: Vào xem lại nó chết hẳn chưa…
Một tháng sau, hai người thợ săn tình cờ lên hang núi, phát hiện ra chuyện chẳng lành đối với bé Thành. Ngọc tự ra đầu thú. Trường cũng không thoát được "lưới" pháp luật. Lê Quang Trường lĩnh án tử hình, còn Hà Thị Ngọc chịu 18 năm tù giam.
Nhớ lại trước khi ra đầu thú, Ngọc bảo: “Lúc đó em đang nhổ cỏ ruộng thấy dân làng xôn xao chuyện phát hiện xác bé Ngọc. Em liền về nhà khuyên chồng em ra đầu thú nhưng chồng em không nghe mà bỏ trốn. Sau khi em ra đầu thú thì chồng em cũng bị bắt”.
Giờ đây, chịu án trong trại 5, khi tiếp chuyện với chúng tôi, Ngọc bảo: “Em biết tội của em 18 năm tù là không oan. Còn chồng em đáng phải tội chết. Gây nên tội thì phải chịu tội. Em thấy thật có lỗi với bé Thành, chỉ vì sự cam chịu chiều theo ý chồng mà em đã giết hại cô bé. Em biết lời xin lỗi sẽ chẳng khiến mọi việc trở lại bình thường nhưng em muốn mọi người hãy rộng lượng tha thứ cho em. Mức án 18 năm tù em xin cải tạo tốt để hết hạn tù em được trở về sống với mẹ và các em. Chỉ vì em mà gia đình em phải khổ nhiều rồi…!”.
Trong những ngày ở tù, Ngọc thường xuyên được gia đình đến thăm, với Ngọc đó là niềm an ủi lớn giúp cô có niềm tin để cải tạo tốt, những mong sớm được trở về.
Ngọc bộc bạch: “Em muốn được về sống cùng mẹ và các em như ngày em chưa đi lấy chồng. Ngày đó sao mà thích thế, ngày đi làm rẫy tối về mấy mẹ con lại quây quần bên nhau…”.
Cảm giác về ngày tự do vẫn thường trực trong tâm trí Ngọc. Cô gái Thái vẫn tin rồi một ngày cô sẽ được về bên mái ấm gia đình, như chưa hề có cuộc chia ly
0 nhận xét:
Speak up your mind
Tell us what you're thinking... !